80s toys - Atari. I still have
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  VƯƠNG QUỐC NHỮNG KẺ LẠ MẶT


Phan_9

Bố cô đã vui mừng khôn xiết khi cô nói đã chấp nhận lời cầu hôn. Ông ngay lập tức đi khoe với bạn bè, và không lâu sau thì cô nhận được các món quà. Ông mang chúng về nhà sau những đêm dài ở quán café. Một chiếc vòng vàng đeo tay tính tế từ Qasim. Một túi trà Ấn Độ loại ngon và một chiếc ầm pha trà của Anh chính hiệu từ Awad Mawjid. Một bản kinh Koran bọc da trang nhã từ Imam Munif. Những món quà khiên bố cô vui hơn bất cứ ai khác, và ông đi đâu cũng rạng ngời niềm tự hào và rộng lòng với thằng cháu Ayman hơn qua việc cho phép cậu ta được lấy xe ô-tô bất cứ lúc nào muốn. Thật thích khi được ở bên Abu khi ông đang ở trong tâm trạng như vậy, nhưng nó cũng khiến cô ngày càng lo lắng về hôn nhân của mình khi ở chỗ làm. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô và Nayir không thể dung hòa được những điểm khác biệt? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Nayir, chỉ vì quá yêu cô nên mới nói họ sẽ cùng nhau tìm cách tháo gõ mọi chuyện không? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh trở thành một vị thủ lĩnh Hổi giáo già nua rậm râu nào đó, một người sẽ không bao giờ thực sự thay đổi những suy nghĩ khắt khe về việc hành xử đúng mực của phụ nữ? Và tất cả những chuyện đó sẽ ảnh hưởng thế nào tới người cha già của cô đây?

Giữa chừng những lo lắng đó, cô đột nhiên bật ra một ý tưởng cho tình thế tiến thoái lưỡng nan của cô với Ibrahim. Cô gọi điện thoại đi động cho ông nhưng ông không nghe máy, vì vậy cô để lại lời nhắn giải thích tại sao cô cần một bức ảnh toàn thân của Sabria, tốt nhất là trong áo trùm. Ông có thể gửi thư điện tử cho cô hoặc để ảnh trên bàn làm việc của cô. Điện thoại của ông cắt phụt trước khi cô có thể giải thích tại sao cô cần bức ảnh, và cô ngại không gọi lại vì sợ ông nghĩ cô làm phiền mình.

Bực mình, cô nhét điện thoại trở lại túi xách.

Có chút khuây khỏa khi Charlie Becker bước vào phòng thí nghiệm, mái tóc đỏ nâu đung đưa như tiếng cười lả lơi. Những phụ nữ khác chằm chằm nhìn Charlie, nhưng Katya đứng dậy và lên tiếng chào, vì chỗ làm việc của cô gần cửa nhất.

Charlie chào đáp lại và bước đến bên bàn làm việc của cô, rồi ghé người vào gần để thì thẩm nói. “Tôi ở đây gần như cả ngày để giải đáp các câu hỏi, nhưng đến giờ ăn trưa rồi và tôi đang tự hỏi liệu cô có thể chỉ cho tôi chỗ an toàn để dùng bữa không.”

“Một chỗ an toàn?” Katya hỏi lại. Tiêng Anh của cô là nhờ những khóa học ở trường đại học và gần đây hơn là nhờ kho lưu trữ phim cấm của em họ. Cô hiểu Charlie nói gì, mặc dù cô có xu hướng hiểu tất cả các từ theo nghĩa đen.

“Cô biết đây,” Charlie nói, “một chỗ mà cánh đàn ông không thể dòm ngó khi tôi ăn.”

“À.” Katya gật đầu và đứng lên, vơ vội chiếc túi xách trên quầy rồi ra hiệu cho Charlie ra ngoài. “Tôi biết một chỗ an toàn đây.”

Vẫn có cảm giác run run khi rời khỏi toàn nhà, tuy là đi cùng một người Mỹ vụng về, ngưòi đã khiến cho Katya vừa phải rín nhịn một cách khổ sở vừa ngượng ngùng bày tỏ mình khi lần đầu tiên họ chạm mặt trong phòng họp. Giờ thì Katya lại thấy lo lắng là tiếng Anh của mình nghe có vẻ như trong phim hạng B.

Bọn họ dừng lại ở quán Cilantro's gần cửa hàng thời trang Le Château. Charlie thấy bối rối khi cả hai phải đi vào quán bằng lối cửa sau dành riêng cho phụ nữ, rồi lại phải chen chúc trong chiếc thang máy bé xíu để lên tầng hai là khu vực dành cho gia đình, nơi phụ nữ được phép dùng bữa mà không có đàn ông. Khi bọn họ chọn được chỗ ngồi trong góc yên tĩnh gần một bức tường bằng đá phiên xấu xí nhưng trông có vẻ hiện đại, Charlie thở dài với vẻ bàng hoàng rồi ngồi xuống. Katya hơi bất ngờ khi thấy cô có vẻ buồn rầu.

“Tôi lấy làm tiếc là không nói được tiếng Ả Rập” Charlie nói. “Có nhiều điều tôi ước gì mình nói được ngay với cô lúc này.”

“Cô cứ nói bằng tiếng Anh là được mà.” Katya lóng ngóng nói.

“Được, vậy thì, tôi mong là điều này không khiến cô thấy bị xúc phạm, nhưng làm sao cô chịu đựng được công việc ở một nơi như vậy nhỉ? Cánh đàn ông y như những con thú vậy!”

Katya lịch sự mỉm cười. “Đó là vì cô không đeo mạng che mặt.”

“Tôi hiểu chứ!” Charlie ngồi ngả về trước. “Đồ chính là điều khiến tôi bận tâm, thực lòng đấy. Ở đây tôi đã thấy vài phụ nữ phương Tây trên phố, và họ không đeo mạng che.”

“Cánh đàn ông ở văn phòng lúc nào cũng mời tôi ra ngoài.” Charlie nói. “Ý tôi là, tôi tưởng đây là một quốc gia luôn để tâm đến vấn đề phẩm giá kia. Những kiểu mồi chài trắng trợn đó khiến tôi ngạc nhiên. Thật khó làm được việc gì khi mà bất cứ lúc chết tiệt nào cô cũng phải đề phòng những vấn đề tình dục. Tôi xin lỗi, tôi không có ý chỉ trích. Chỉ là - tôi ngán ngẩm điều này lắm rồi.”

Người phục vụ đến và họ gọi bánh mỳ kẹp Reuben. Katya bắt đầu băn khoăn liệu cô có chịu đựng nổi việc người phụ nữ này phàn nàn bằng tiếng Anh suốt cả bữa ăn hay không. Cô cảm thấy mình đang ở thế phòng thủ mất rồi.

“Hãy nói không.” Katya nói. “Họ sẽ để cô được yên.”

“Đúng vậy.” Charlie vừa nói vừa thở dài. “Ơn Chúa là bọn họ quá bận bịu với việc truy tìm tay lái xe taxi.”

“Lái xe taxi?”

“Một tài xế taxi – chắc cô cũng biết việc họ đang điều tra các công ty taxi chứ?”

Katya ngập ngừng gật đầu.

“Bọn họ không cho cô biết sao? Trời đất ơi.” Charlie nháp một ngụm nước. “Chuyện là thế này, trước tiên, người Bedouin tìm dấu vết đã nói với Thanh tra Zahrani từ hai tuần trước rằng tên sát nhân sử dụng chân phải nhiều hơn chân trái và có khả năng hắn lái ô-tô, có thể là để kiếm sống. Ý tôi là, hầu hết đàn ông lái xe, nhưng có vẻ đặc điểm này khá khác biệt. Do đó bọn họ cho rằng hung thủ có thể là tài xế taxi, và bắt đầu điều tra. Sau đó thì phát hiện ra việc Amina al- Fouad đã lên taxi khi bà ta mat tích. Giờ thì bọn họ đang rất hào hứng điều tra các tài xế taxi.”

Katya rất vui. Cô nhận thấy mình hiểu được hầu hết những gì Charlie nói, và tất nhiên Charlie biết mọi tình tiết của vụ án. Mà lại chỉ có cô ở đây cùng Charlie ít nhất một giờ nữa.

“Nhiều khả năng hung thủ là tài xế taxi.” Charlie nói. “Ở đây thì dường như đó là cách duy nhất đàn ông có thể tiếp cận phụ nữ.”

Katya gật đầu. “Chuyện vẫn thường xảy ra như vậy.” Cô nói.

“Ý cô là sao?”

“Phụ nữ vào taxi bị bắt cóc.” Katya đáp. Cô muôn kể cho Charlie nghe về người đàn ông đã đến Sở tháng trước vì vợ anh ta bị bắt cóc. Anh ta và vợ vào taxi còn tay tài xế thì kêu ca là không chạy được. Tay tài xế đó đề nghị anh ta ra ngoài và đẩy xe giúp hắn, và khi anh ta làm vậy thì hắn nhảy lại vào trong xe rồi lái người vợ đi mất giống như một tay cướp người Bedouin dạo trước đã trôi vào quên lãng.

Charlie trông khiếp đảm. “Làm thế nào mà cô đi chỗ này chỗ kia nếu không tin được cánh tài xế taxi chứ?”

“Em họ tôi đưa tôi đi.” Katya nói. “Và thỉnh thoảng một người bạn của bố tôi cũng chở giúp.”

Họ im lặng một lúc.

“Tôi có thể hỏi cô về vụ án đó được không?” Katya nói.

“Được chứ!” Charlie đáp.

“Cô đã nói về thứ vật tế. Chúng tôi nghĩ đó chính là những bàn tay “

“Đúng rồi. Những bàn tay bị chặt.”

“Cô nghĩ điều đó có nghĩa gì?” Katya hỏi. “Hắn chỉ giữ vài bàn tay trong số đó thôi sao?”

Charlie có vẻ bớt căng thẳng hơn và mỉm cười với cô một cách ranh mãnh. “Cô biết không, chưa ai đặt cho tôi câu hỏi đó cả. Ý tôi là, bọn họ hỏi đủ thứ về những vật tế, nhưng không muốn hỏi ý kiến của tôi. Tôi đã nghĩ về vân đề này. Nói chung thì vật tế là một thứ gợi nhớ hữu hình về vụ giết người. Nó giống như một vật lưu niệm, ngoài trừ việc tên sát nhân có thể chọn bất cứ vật lưu niệm nào. Tôi không rõ tại sao hắn ta chi chôn có ba bàn tay ở khu mộ đó. Câu hỏi thực sự, theo tôi nghĩ, phải là tại sao hắn ta lại chặt những bàn tay đó? Bàn tay có ý nghĩa gì?”

Katya nhún vai, không chắc cô phải trình bày ý kiến bằng tiếng Anh thế nào.

“Dựa vào kinh nghiệm đã có,” Charlie nói tiếp, “tôi sẽ phỏng đoán là bàn tay vì lý do nào đây có mối liên quan tới một tổn thương. Một trong những lý thuyết tâm thần học về mộng tưởng là tất cả những mộng tưởng - nhưng nhất là những loại có liên quan đến tình dục - thực chất là cách mà con người ta đối mặt với những ảnh hưởng của một tổn thương. Cô có theo kịp những gì tôi nói không?”

“Có.”

“Thí dụ như, tôi từng có một bệnh nhân tâm thần khi còn nhỏ đã rất ghét mẹ người bạn thân. Bà ta lúc nào cũng nghiệt ngã với anh ta và có vẻ nghĩ rằng anh ta quá nghèo và ngốc nghếch đến mức không thể chơi với con trai bà ta được. Rốt cuộc là bà ta buộc họ phải chấm dứt tình bạn đó. Thời điểm đó đối với bệnh nhân của tôi là một nỗi đau khổ khôn cùng. Nhiều năm sau, anh ta trở nên bị ám ảnh - hiện thời mắc chứng rối loạn lâm sàng như vậy là hơi cực đoan - anh ta bị ám ảnh bởi một mộng tưởng tinh dục là anh ta ngủ với một người đàn ông có vẻ ngoài và hành động rất giống với ngưòi cha của bạn anh ta thuở niên thiếu. Và mộng tưởng đó luôn có sự xuất hiện của bà mẹ xô cửa vào và phát hiện ra chồng mình là đồng tính nam rổi bà ta tức giận, hoặc bị cuôn vào cuộc chơi đó như một kẻ phục tùng. Tôi xin lỗi, tôi có thể thấy là cô không hoàn toàn theo kịp câu chuyện.”

“Không, tôi hiểu được.” Katya nói. “Mộng tưởng là để nhằm hàn gắn những nỗi đau của một điều rất tệ, có thể là từ thời thơ ấu của người ta.”

“Chính xác. Như vậy là một phần mộng tưởng của tên sát nhân này có liên quan đến việc lấy đi những đôi tay của phụ nữ. Những đôi tay đó cực kỳ quan trọng đối với hắn, như vậy, nó chính là lý do. Có thể hắn bị mất một bàn tay. Có thể ai đó bị thương tật ở bàn tay đã bức hại hắn. Có thể là bất cứ lý do nào tương tự thế. Tôi đã gợi ý cho Thanh tra Zahrani tìm những tội phạm có thương tật ở bàn tay trong hồ sơ y tế. Còn phải nỗ lực nhiều nữa, nhưng theo kinh nghiệm của tôi, để bắt được một tên giết người hàng loạt có thể mất đến hàng tháng, hàng năm. Cô càng có nhiều thời gian thì cơ hội để bắt được hắn ta càng lớn. Tôi thấy cô có điều gì muốn nói.”

“Vâng” Katya nói. Bánh kẹp đã được mang tới, và họ bắt đầu ăn. “Ở Ả Rập Xê-út, khi ai đó bị chặt một bàn tay có nghĩa đó là kẻ trộm.”

Charlie đang nhai bỗng có phần chững lại, vẻ sửng sốt hiện rõ trên nét mặt cô. “Cô biết đây, tôi biết điều đó, tôi chỉ không... Chúa ơi, tôi thật ngu ngốc. Dĩ nhiên rồi. Đó chính là hình phạt đối với kẻ trộm. Vậy có thế tên giết người cảm thấy phải trừng phạt các nạn nhân. Có thể hắn nghĩ họ là những tên trộm.”

“Và còn hơn thế?” Katya nói.

“Ý cô là sao?”

“Ở Ả Rập Xê-út, khi hành hình một phụ nữ, người ta không chặt đầu cô ta. Họ sẽ bắn cô ta từ sau gáy.”

“Thật vậy sao?”

“Vâng. Nếu họ chặt đầu, cái đầu có thể lăn ra và áo trùm bị tụt xuống, và người ta sẽ trông thấy mặt cô ta. Chính vì vậy họ sẽ bắn. Đôi khi họ cho người phụ nữ đó quyền lựa chọn.”

“Lạy Chúa tôi.” Charlie đặt chiếc bánh kẹp xuống. “Như vậy là tất cả chuyện này có thể liên quan tới mộng tưởng của một tên đao phủ.”

“Có lẽ vậy.” Katya nói. “Tên giết người nghĩ rằng hắn giống như một tên đao phủ. Nhưng làm thế nào mà điều đó giúp chúng tôi tìm ra hắn được?”

“Thực ra thì,” Charlie nói, “có thế một người thân của hắn hoặc người nào đó hắn yêu quý đã bị hành hình một cách bất công. Có thể sẽ hữu ích nếu xem xét các hồ sơ hành quyết. Cô có giữ chúng không?”

“Chúng ta có thể mượn được.” Katya vui vẻ nói. “Nhưng còn bàn tay trên phố Falasteen, của Amina al-Fouad. Nó không giống với những nạn nhân khác. Cô có cho rằng hung thủ cũng chính là tên sát nhân Thiên sứ đó không?”

“Cô gọi hắn là gì cơ?”

“Tên sát nhân Thiên sứ.” Giờ thì đến lượt Katya ngạc nhiên. Tại sao Charlie biết hết mọi chuyện mà lại không biết chuyện này nhỉ? Cô giải thích bằng khả năng cô có thể về mười chín cái xác và tầm quan trọng của con số mười chín trong kinh Koran.

Charlie ngừng ăn và lắng nghe một cách chăm chú. “Như vậy chỉ dựa trên thực tế là có mười chín cái xác, cô cho rằng tên sát nhân hình dung hắn là thiên sứ của sự báo thù - một trong những thiên sứ gác cửa Địa ngục. Và hắn đang trừng phạt những ai đáng phải xuống Địa ngục?”

“Đúng vậy.” Katya nói. “Đại loại như thế”

“Như vậy là, nó phù hợp với mộng tưởng về sự hành hình. Những ý niệm tôn giáo cũng là động cơ của một số tên giết người hàng loạt Có lẽ cô nên tìm những kẻ theo đạo giáo chính thông.”

“Điều đó sẽ giúp khoanh vùng đối tượng.” Katya nói. Charlie cười phá lên, nhưng Katya không cho rằng chuyện đó có gì là buồn cười. Charlie dường như nhận ra và không cười nữa.

“Hầu hết những tên giết người hàng loạt nhìn bên ngoài không có vẻ gì điên rồ cả.” Charlie nói. “Thực ra, chúng trông như những người bình thường khác, thậm chí dễ nhìn hơn. Chúng dành khá nhiều thời gian đế cố gắng trà trộn với mọi người.” Cô lại cầm chiếc bánh kẹp lên. “Đúng như cô hỏi, tôi có cho rằng bàn tay bị chặt đó có liên quan đến tên sát nhân Thiên sứ.”

“Nhưng hắn chưa bao giờ chặt tay phụ nữ khi người đó còn sống cả. Và trước đó hắn cũng chưa bao giờ vứt bỏ bàn tay nào trong thành phố hết. Và rõ ràng hắn bỏ lại cả chiếc xắc tay ở đó để chúng tôi nhận diện được bà ta.”

“Đúng vậy. Vụ này có khác biệt. Có lẽ có điều gì đó đã châm ngòi nó, và theo hình dung của tôi đó chính là việc các cô đã phát hiện ra và di dời những cái xác đó khỏi địa điểm chôn cât. Nói cách khác, thì những cái xác cũng chính là chiến lợi phẩm của hắn.”

“Nếu cô nghĩ về vụ này theo cách mộng tưởng,” Charlie nói tiếp, “thì bàn tay trên phố Falasteen có thể là bước tiên về kỹ thuật của hắn. Hầu hết kỹ thuật của những tên giết người hàng loạt có sự tiến hóa. Chúng trở nên thành thục đến mức có thể áp dụng các kỹ thuật đó một cách hoàn hảo. Chúng biết làm thế nào để bắt người, làm thế nào để họ sống sót, làm thế nào để kéo dài nhục hình. Chúng biết cách để không bị bắt. Đó chính là điều khiến chúng trở nên vô cùng nguy hiểm. Nhưng chúng cũng có thể chán ngay việc làm quá tốt, và muốn thứ gì đó khơi dậy sự chú ý hơn. Do đó chúng đổi cách làm.”

“Cô có nghĩ hắn sẽ giết Amina không?” Katya hỏi.

Nét mặt Charlie căng thẳng. “Có. Hắn đã trở nên liều lĩnh đến mức vứt bỏ bàn tay của bà ta ở nơi công cộng và mạo hiểm thu hút sự chú ý. Nhưng hiện tại các cô có một lợi thế. Đối với những tên giết người hàng loạt có tính tổ chức như hắn, nó chính là sự cẩu thả để khai thác. Hắn có thể đã để lại vài bằng chứng. Cô tìm được gì chưa?”

“Tôi không biết nữa.” Katya nói. “Tôi chi chạy các mẫu. Bọn họ không cho tôi biết nó có ý nghĩa gì.”

Charlie nhìn cô dò xét. “Tôi sẽ cố tìm hiểu xem sao.”

Katya mỉm cười.

“Trong khi chờ đợi,” Charlie nói, “với một kẻ có tổ chức như tên này, hẳn sẽ có các quy luật.”

Trên đường trở lại văn phòng, Katya kiểm tra điện thoại và hài lòng khi thấy Ibrahim đã gửi ba bức ảnh toàn thân của Sabria mặc áo trùm, cùng lời nhắn Cảm ơn cô. Cô chào tạm biệt Charlie ở lối vào tòa nhà và ngay lập tức bắt taxi đến trung tâm thương mại. Trước khi lên xe, cô xem xét tài xế một cách cẩn thận và người đàn ông mà cô thấy chắc chắn là một người Pakistan trung niên vui vẻ, có cái bụng phệ, đã ân cần mở cửa xe cho cô và vặn nhỏ tiếng nhạc khi cô vào xe.

Chương 17

“Chúng tôi không chạm vào phụ nữ.” Đó là tiếng Abu-Musa, kiểm soát viên trưởng về y tế, người đang đứng trong khư vực nhà xác cùng Sĩ quan Chỉ huy Mu'tazz. Abu-Musa có đôi mắt nâu như đầm lầy và sự im lặng lạnh lùng. Chiếc quần kiểu du kích thời chiến với túi hộp xệ xuống xộc xệch do nhiều năm đựng cuốn kinh Koran bỏ túi. Đôi vai và hai bàn tay thì vĩ đại, thuộc loại có thể siết chặt bất cứ thứ gì.

“Vậy ông chỉ có một phụ nữ lo việc cho mười chín cái xác sao?” Ibrahim hỏi với giọng cố ý khiêu khích và cố gắng lớn tiếng để dọa nạt họ thoát khỏi cái ảo tưởng tự cho mình là đoan chính.

“Cô ấy đang thực hiện phận sự.” Abu-Musa nói với vẻ dọa dẫm, như một người đàn ông đang bảo vệ vợ mình.

“Tên này đang giết phụ nữ.” Ibrahim lớn tiếng lại. “Ông không thể đòi chúng tôi bắt hắn mà không biết gì về các sự việc được. Và chúng tôi càng sớm có được các thông tin đó thì càng có khả năng ngăn chặn hắn tiếp tục ra tay.”

“Vậy hãy bắt đầu tìm kiếm những người ngoại quốc xem, đó là những kẻ có khả năng giết những phụ nữ đó.”

Ibrahim phẫn nộ.

“Ông vẫn chưa thử khả năng đó, đúng không?” Abu-Musa nói. “Nhưng có trời mới biết tại sao một tên ngoại quốc lại giết người ở đấy chứ? Có thể đó là vì cả ba tên giết người hàng loạt trước đấy đều là người ngoại quốc chăng?”

“Chúng tôi phải nhận dạng các thi thể.” Ibrahim lạnh lùng nói. “Đó là cơ hội tốt nhất để tìm được kẻ đó.”

“Ông đã có những bản phác họa khuôn mặt của họ rồi.”

“Chúng tôi cần tất cả những bằng chứng pháp y lấy từ các thi thể đó. Và chúng tôi cần ngay bấy giờ.”

“Ông sẽ có khi nào nó được hoàn chỉnh.”

Và giờ là thái độ vênh váo nữa,Ibrahim nghĩ.

“Nếu những giá trị đạo đức không đứng vững trong lúc khó khăn,” Abu-Musa nói, “thì chúng không đáng là rác rưởi”

Có thể thế lắm, Ibrahim muốn đáp lời, nhưng ông thấy rõ mình đang phải đối mặt với cái gì. Đã có hai người đàn ông bắt đầu nghi ngờ ông về sự không đứng đắn, và cuộc hội thoại này sẽ chỉ làm mọi việc tồi tệ hơn mà thôi.

Ông quay trở lại phòng họp. Căn phòng không một bóng người, đã cuối ngày rồi. Một buổi tối thứ Tư mát dịu. Ngày mai là cuối tuần. Mọi người sẽ ra ngoài cùng bạn bè, đi cắm trại với gia đình trên phố Comiche, có lẽ sẽ vờ như không có tên sát nhân nào đang lẩn quất trong mê cung đó. Ông đến bên chiếc bảng trắng và bắt đầu gỡ từng bức ảnh xuống, không phải là giận cá chém thớt đối với Abu-Musa mà vì ông không muốn nhìn chằm chằm vào họ nữa. Những khuôn mặt bị tàn phá một cách tàn bạo đó có ẩn chứa những dấu vết của Sabria. Một con mắt. Một gò má. Lý trí của ông hiểu rằng đó chỉ là do góc nhìn, nhưng adrenaline (1) lại chứng minh với ông rằng cơ thể ông không hiểu như vậy.

(1) Hormone của tuyến thượng thận, có nhiệm vụ điều hòa hoạt động thần kinh, tăng sức mạnh cơ bắp, tiết ra nhiều khi hoảng sợ. Căng thẳng.

Ông trở lại căn hộ của cô, như hằng đêm ông vẫn làm từ khi cô mất tích, gần như điên cuồng mong chờ rằng cô đã về nhà. Trước khi nỗi thất vọng thực sự làm tan nát cõi lòng, ông lại vội vã bỏ đi và lái xe quẩn quanh trong thành phố, hòa vào dòng xe kẹt tắc buổi chiều tối và cố không nhìn chằm chằm vào những phụ nữ bên hè đường.

Ông thường nhớ những kỷ niệm với Sabria khi ông đưa cô tới nơi nào đó mà ông quen thuộc và cố gắng sẻ chia những hiểu biết của mình về nơi đó, cô thường trở nên căng thẳng và dè dặt. Có những lúc dường như cô cảm thấy bị đe dọa bởi sự hiểu biết về thành phố này của ông. Phải mất một thời gian khá dài cô mới chịu thừa nhận rằng cô tức giận vì điều này. Không phải vì ông, mà vì tình cảnh đó. Lý do duy nhất cô không có được sự hiểu biết như vậy chỉ là vì cô không được tự do đi lại như ông. Ngay cả khi thực hiện những công việc bí mật, cô dành hầu hết thời gian để hoàn thành vai trò của một người giúp việc, cố gắng hết sức để hòa hợp một cách nhuần nhuyễn với thế giới xung quanh cô, điều đó nghĩa là phải hành xử như hầu hết những phụ nữ khác.

Ông bắt đầu chỉ đưa cô lui tới một số ít nơi nhiều lần. Những nơi an toàn, như nhà thờ nổi và bãi biển tư nhân xuôi theo bờ biển nơi không ai có thể thấy họ. Ông đã mong muốn biết bao nhiêu được đưa cô tới những nơi khác nữa trong thành phố! Bảo tàng Thành phố al-Tayibat và phố Rayhanat al-Jazeera để thấy lịch sử trải dài của thành phố được sắp đặt trong ba trăm căn phòng. Hoặc tới Khayyam al-Rabie để thỏa mãn tính hảo ngọt của cô. Hay tới Yildilar để tận hưởng một bữa tối lãng mạn mà ông luôn mong muốn một cách vô vọng được mời cô. Nhưng sự sợ hãi bị phát hiện còn lớn hơn khát khao đó.

Đó cũng chính là ý định phía sau lời yêu cầu của Katya về một bức ảnh toàn thân của Sabria trong chiếc áo trùm và khăn quàng, ông đã ngẫm ra điều này. Có thể không ai ở khu mua sắm dành cho phụ nữ đó nhận ra bức ảnh của Sabria bởi họ không để ý nhiều lắm đến khuôn mặt cô. Nhưng họ có thể nhận ra dáng người cô.

Ông rất muốn nói với Katya rằng ông hiểu chính xác điều cô đang làm. Đó là điều ông đã trải qua nhiều lần từ khi còn là một đứa trẻ, nhỏ bé, sợ hãi khi chạy qua các khu chợ và khu mua sắm, lúc nào cũng hoảng hốt sợ bị lạc mẹ, người mẹ luôn mặc áo trùm và không mấy trìu mến của ông. Bà có dáng người giống với nhiều phụ nữ khác, ông đã sớm nhận ra điều đò, và bà lúc nào cũng che kín toàn bộ khuôn mặt, còn trên người là chiếc áo trùm che kín cả mắt cá chân lẫn đôi giày, khiến ông trở nên bé nhỏ khi lẽo đẽo theo sau. Bà di chuyển qua đám đông rất nhanh, như thể sợ bị người ta trông thấy, sợ bị kẹt lại ở nơi nào đó. Omar thì luôn thấy thoải mái chạy nhảy lung tung. Nếu cậu không tìm thấy mẹ thì cậu cũng chẳng hốt hoảng làm gì. Cậu tự lập và nhanh nhẹn giống bà. Còn Ibrahim thì bao năm trời đều gặp ác mộng bị lạc mẹ ở chợ. Ông bắt đẩu đế ý đến những thứ nhỏ nhặt nhất. Đến lần thứ bảy thì ông nhận ra được đường cong của bờ vai mẹ khác với những phụ nữ khác thế nào - bà có dáng lưng nghiêng nghiêng và đôi vai tròn đến buồn cười mà lại hơi gầy nữa. Có lẽ đó là lý do Farrah có vấn đề với cái lưng của mình. Ông để ý đến hình dáng đầu của mẹ, từng chi tiết của những chiếc kẹp trên khăn choàng đầu của bà - lúc nào cũng được quấn theo cách ấy, những chiếc kẹp an toàn màu đen giản dị xung quanh đỉnh đầu của bà. Ông hiểu cách đi của bà: những bước chân thoăn thoắt, dứt khoát. Ông bắt đầu quen thuộc với dáng người của mẹ đến mức thỉnh thoảng bà đến đón ông sau giờ học, ông nhận ra mẹ trong đám đông từ cách đó năm mươi mét.

Khi Katya gọi thì cũng là lúc ông đang trên đường về nhà.

“Tôi mừng vì cô đã gọi.” Ông nói. “Muộn rồi nên tôi không chắc có thích hợp khi phiền cô hay không.”

“Tôi đã phát hiện ra một điều rất thú vị.” Cô nói. “Mặc dù tôi không chắc nó có ích gì không.”

“Cô cứ nói.”

“Một phụ nữ làm việc tại quán café ở khu mua sắm đã nhận ra cô ấy ngay tức thì qua bức ảnh. Cô ta nói Sabria thường ngồi ở quán đó và gặp gỡ những phụ nữ khác. Bọn họ hay nói chuyện một lúc, rồi người bạn kia sẽ đi.”

“Lúc nào cũng là người bạn đó à?”

“Không, một số ít người khác nhau. Cô ta cũng nói Sabria luôn vào buồng vệ sinh. Lúc đầu thì cô ta cứ nghĩ vì cô ấy uống nhiều cà phê quá, nhưng sau một hổi thì cô ta để ý thấy những người bạn này cũng đi cùng cô ấy và họ ở trong đó rất lâu - dù sao cũng lâu hơn mức bình thường.”

“Cô ta có biết họ nói chuyện gì với nhau không?” Ông hỏi.

“Không, nhưng cô ta nói có vẻ như chuyện rất quan trọng. Trông họ chẳng bao giờ vui vẻ cả. Và ngoài cà phê thì Sabria không bao giờ mua sắm gì hết.”

“Như vậy rõ ràng là có điều gì đó kỳ lạ đang xảy ra.” Ông nói. “Khi nào thì cô nhân viên của quán đó để ý đến những việc ấy?”

“Cô ta nói cũng phải một thời gian. Sabria thường che mặt, và cô nhân viên chỉ nhận ra cô ấy qua dáng người. Cô ta cũng lờ mờ thấy mặt Sabria một hai lần gì đó. Sabria để khăn trùm mặt, có vẻ là người vô cùng e lệ, không muốn ai nhìn, nên cô nhân viên đó không chăm chăm để ý đến cô ấy.”

“Và cô ta chắc đó chính là cô ấy chứ?”

“Tôi cho cô ta xem bức ảnh chụp gương mặt Sabria, và cô ta có vẻ khá chắc chắn hai người đó là một.”

“Được rồi.” Ibrahim vừa nói vừa nghĩ. “Như vậy là cô ấy có đến khu mua sắm đó.”

“Vâng, có vẻ là vậy.”

“Và gặp gỡ một số phụ nữ nữa.”

“Một vài người là người Philippines. Cô nhân viên nói trông họ nghèo khổ hơn những người mua sắm hạng trung, và Sabria luôn trả tiền cà phê cho họ.”

“Những người giúp việc.”

“Ông có biết ai trong số bạn của cô ấy à?”

“Không.” Ông đáp. “Ngoại trừ những người láng giềng. Cô ấy không...” Nói bất cứ gì về chuyện này với tôi cả.

Như vậy là Sabria đã nói dối về việc làm ở khu mua sắm, nhưng dù sao thì cô ấy cũng có đến đó, gặp gỡ những người bạn mà không bao giờ nhắc gì về họ cả. Có vẻ không có gì là bất chính như chuyện kể lại. Có thể cô ấy chỉ giúp đỡ họ thôi.

“Còn chuyện này nữa.” Katya nói. “Nhưng không phải về Sabria, mà là về vụ Thiên sứ.”

“Cô nói tiếp đi.”

Cô bắt đầu giải thích về tầm quan trọng của những đôi tay bị chặt đứt và những phát bắn từ phía gáy nạn nhân, và suy nghĩ về một thiên sứ của sự trả thù. Mười chín. Đấy chính là điều chắc chắn đã khiến ông khiếp sợ ngay từ cái ngày họ phát hiện ra những thi thể đó. Cái điệu cười thỏa mãn Abu-Musa hiện lên trong tâm trí ông rõ ràng như hiện thực.

“Đó là sự liên hệ rất sắc sảo.” Ông nói. “Chắc chắn chúng tôi sẽ tiếp tục theo hướng này”

“Ông sẽ kiểm tra các hồ sơ hành quyết của những người bị trừng phạt vì tội ăn cắp, phải vậy không?”

“Thực ra, đúng vậy, tôi nghĩ đó là điểm để bắt đầu.”

“Tôi hiểu là không phải phận sự của mình khi nói điều này,” Katya nói, “nhưng có thể sẽ hữu ích nếu ông kiểm tra các hồ sơ hành quyết ở Jeddah trong vòng ba mươi năm qua nữa.”

“Cô cho rằng tên giết người có thể là người hành quyết ư?”

“Không. Thực ra là Tiến sĩ Becker đã gợi ý cho tôi điều này, nhưng có khả năng tên sát nhân đã mất người thân hoặc ai đó thân thiết với hắn, và người đó đã bị hành quyết.”

“Cô đang suy đoán rằng các hồ sơ hành quyết có chứa các thông tin về thành viên gia đình đấy” Ông nói. “Tôi thì không cho là vậy.”

Katya thở dài. “Vậy chúng ta sẽ phải tự tìm các gia đình đó thôi. Tôi chỉ nghĩ là chúng ta cần thu thập nhiều thông tin hết mức có thể để dựng được hồ sơ về tên giết người này.”

“Quả vậy, cô nói rất đúng. Nhưng sẽ có vô khối công việc phải làm.”

“Tôi sẽ vui lòng tự kiểm tra các hồ sơ vụ án. Công việc ở phòng thí nghiệm không nhất thiết cần tôi lúc nào cũng phải trực máy.”

“Tôi sẽ cân nhắc mình có thể làm gì. Và tôi mừng vì cô đã cho rằng nói về tất cả những điều này là phận sự, cô Hijazi ạ.” Ông nói. “Cô làm việc rất tốt.”

Katya im lặng ở đầu dây bên kia. Ibrahim không thể hình dung lúc này cô đang cảm thấy thế nào. Cô đủ táo bạo để gọi cho ông vào lúc đêm khuya ngày thứ Tư thế này và nói với ông làm thế nào để điểu tra, nhưng lại rất chừng mực khi ngồi ở băng ghế sau và che mặt như cô con dâu Saffanah khép nép đó. Có lẽ, chỉ là giống Saffanah thôi, cô ấy không phải là một Saffanah.

“Tôi sẽ thu xếp để rút được các hồ sơ đó.” Ông nói. “Còn có ai trong phòng thí nghiệm có thể giúp cô kiểm tra chúng không?”

“Có, tôi chắc sẽ nhờ được ai đó.”

“Tốt.”

Ông cảm ơn Katya và ngắt máy nhưng bỗng nhiên cảm thấy kiệt sức. Mỗi khi ông buộc mình phải tập trung vào tên giết người này là ông lại cảm thấy nỗi khiếp sợ đó. Toàn bộ vụ án đang mở rộng một cách nhanh chóng giống như tế bào bị nhiễm vi-rút vậy. Giờ đây bất cứ giây phút nào nó cũng có thể nổ tung và nhân bản nhiễm thể của nó đến toàn bộ hệ thống.

Khi gần về đến nhà, ông dừng xe lại và chăm chú quan sát những khách bộ hành nữ, băn khoăn tự hỏi về tất cả những nơi nào Sabria có thể đến mà không có ông.

Chương 18

Khu chôn cất ngoài sa mạc bị bỏ không. Hai sĩ quan cảnh sát ngồi gác tại ngã rẽ nơi con đường chính lộ của hạt tạo thành một vệt rõ nét chạy dọc bên phải khu vực họ tìm được các xác chết. Con đường thậm chí bị cát tàn phá còn nặng nề hơn cả trước đó. Dải băng của hiện trường vụ án vây quanh khu mộ chôn, và hai cảnh sát đi tuần trên lôi mòn mới hình thành xung quanh khu mộ đó.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .